Ngày cuối cùng ở
Huế. Nhiều bạn bè nói với tôi
Huế buồn nhưng chưa chuyến nào đi Huế mà tôi thấy buồn cả. Với tôi, mảnh đất này là một nơi mà cuộc sống reo vui như tiếng chim hót đầu cành buổi sớm.
Đi
Huế theo một cách khác, sẽ thấy
Huế như một không gian thần kì mà ở đó các dòng thời gian đan vào nhau. Bước trên cùng một con phố nhỏ như đi xuyên thời không.
Ngay đây là một mái nhà 6-7 trăm năm trước cụ bà ngồi ở gian chính gõ mõ, niệm phật đều đều và trong sân cây mai cổ thụ hoa nở bàng rực cánh bay bay rơi xuống nền sân rêu xanh mịn. Thêm vài bước một tiệm may với biển hiệu gỗ vẽ sơn màu bành bạc, nét typo thời bao cấp còn y nguyên, chiếc máy lách cách kêu, ông chú trung niên ngồi may từng túi đồ, trước nhà dựng chiếc xe cup xanh.
Tạt ngang đầu một con hẻm, nhà O lớn tuổi bán củi, bán than, bán cát, bán muối, bán chổi xếp xếp chồng cao, chồng thấp gọn gàng, O ngồi đó kể tụi tui nghe về những tập tục ngày Tết. Đi thêm vài trăm mét, thấy tụi nhỏ hip hop never die trượt ván chạy rẹt rẹt ở quảng trường nhìn ra cầu Tràng Tiền đèn màu xanh xanh, đỏ đỏ.
Ở Huế, dòng chạy sự sống có ở trong từng nếp nhà cũ mới. Món ngon bày bán khắp đường và mọi người sống cùng nhau trong những nếp xưa, nề cũ giao thoa với trending và hội nhập. Không phải một cố đô trưng bày, không phải những phố cổ bảo tồn, không phải những công trình hiện đại ngợp mắt phân khu.
Huế sống và thở.
Huế vui một niềm vui rộn ràng và náo nức. Nhưng nhỏ nhẹ, dễ thương.
Tôi với Trang và em Quỳnh đi gặp Vinh, chúng tôi nói về một
Huế như vậy. Một
Huế đẹp gì
Huế đang sống chứ không phải vì một hồi ức đã phủ bụi thời gian.